Thứ Năm, 11 tháng 10, 2018

Lorca - Bài thơ về tình tuyệt vọng


28.BÀI THƠ VỀ TÌNH TUYỆT VỌNG

Màn đêm không buông xuống
Để anh không thể đến
Và để em không thể đến với anh.

Nhưng mà anh sẽ đến với em
Dù con bọ cạp bám vào cái nóng.

Và em sẽ đến, dù cho
Dù cho cơn mưa đốt trên môi nước mặn.

Màn đêm không nâng lên
Để anh không thể đến
Và để em không thể đến với anh.

Nhưng anh sẽ đến
Vứt cho những chú cóc chùm hoa như lửa cháy.

Nhưng em sẽ đến
Với mê lộ của đêm, không còn đường quay trở lại.

Màn đêm không buông xuống, nâng lên
Để cho anh chết mà chẳng có em
Và em chết cũng không có anh như vậy.

Gacela del amor desesperado

La noche no quiere venir
para que tú no vengas,
ni yo pueda ir.

Pero yo iré,
aunque un sol de alacranes me coma la sien.

Pero tú vendrás
con la lengua quemada por la lluvia de sal.

El día no quiere venir
para que tú no vengas,
ni yo pueda ir.

Pero yo iré
entregando a los sapos mi mordido clavel.

Pero tú vendrás
por las turbias cloacas de la oscuridad.

Ni la noche ni el día quieren venir
para que por ti muera
y tú mueras por mí.
  

29.HOÀI NIỆM CỦA TÌNH YÊU

Còn lại đây dù bóng của người thương
Nhưng kí ức về tình còn âu yếm

Tiếng xào xạc của anh đào dịu dàng
Trong cái đêm tháng giêng đau điếng.

Trong giấc mộng cuồng điên, cái chết
Cùng ta sống dưới một mái nhà

Và nước mắt như mật của hàng thồ
Trong con tim bằng thạch cao đã kiệt.

Đôi mắt của anh lang thang dạo bước
Như những con chó không nhà

Suốt đêm trong khu vườn nhởn nhơ
Giữa những quả đã tưới đầy thuốc độc.

Hơi lạnh có thổi lên ngọn gió
Nỗi kinh hoàng có lúc lắc cành hoa

Còn hoàng hôn của mùa đông sớm thế
Đen hơn cả đau đớn trúc quì.

Những người chết đang đợi ánh bình minh
Sau cánh cửa của đem đen mộng mị

Và làn khói trắng đang quấn tã
Lên thân hình của thung lũng lặng im.

Sau cửa tò vò của lần anh gặp em
Đang hồi tưởng, cháy lên ngọn nến

Hãy xua đi bóng của người thương
Nhưng hoài niệm về mình xin âu yếm.

Gacela del recuerdo del amor.

No te lleves tu recuerdo.
Déjalo solo en mi pecho,

temblor de blanco cerezo
en el martirio de enero.

Me separa de los muertos
un muro de malos sueños.

Doy pena de lirio fresco
para un corazón de yeso.

Toda la noche en el huerto
mis ojos, como dos perros.

Toda la noche, comiendo
los membrillos de veneno.

Algunas veces el viento
es un tulipán de miedo,

es un tulipán enfermo,
la madrugada de invierno.

Un muro de malos sueños
me separa de los muertos.

La niebla cubre en silencio
el valle gris de tu cuerpo.

Por el arco del encuentro
la cicuta está creciendo.

Pero deja tu recuerdo
déjalo sólo en mi pecho.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét