Thứ Năm, 11 tháng 10, 2018

Lorca - Bài thơ về sự chạy trốn


32.BÀI THƠ VỀ SỰ CHẠY TRỐN

Tôi nhiều lần đã bị mất trong biển
Với ký ức và hoa cỏ rắc đầy
Có đầy đủ tình yêu và đau đớn
Tôi nhiều lần đã bị mất trong biển
Hễ bị mất trong tim của trẻ em.

Không có đêm, mà đem cho nụ hôn
Không cảm nhận nụ cười vô tư lự
Không có người bên nôi trẻ sơ sinh
Không  nhớ về hộp sọ dừa của ngựa.

Bởi một điều khi đi tìm hoa hồng –
Hình phù điêu chìm khắc nghiệt của xương
Và một điều đôi bàn tay thành thạo –
Bắt chước theo những bộ rễ đã chôn.

Hễ bị mất trong tim của trẻ em
Tôi nhiều lần đã bị mất trong biển.
Kẻ mù quáng, cái chết tôi đi tìm
Cái chết đủ đầy của ngày cuối tận.

Gacela de la huida

Me he perdido muchas veces por el mar
con el oído lleno de flores recién cortadas,
con la lengua llena de amor y de agonía.
Muchas veces me he perdido por el mar,
como me pierdo en el corazón de algunos niños.

No hay noche que, al dar un beso,
no sienta la sonrisa de las gentes sin rostro,
ni hay nadie que, al tocar un recién nacido,
olvide las inmóviles calaveras de caballo.

Porque las rosas buscan en la frente
un duro paisaje de hueso
y las manos del hombre no tienen más sentido
que imitar a las raíces bajo tierra.

Como me pierdo en el corazón de algunos niños,
me he perdido muchas veces por el mar.
Ignorante del agua voy buscando
una suerte de luz que me consuma.
  
33.BÀI THƠ VỀ TIẾNG
KHÓC

Tôi đóng hết cửa ban-công
Để ẩn náu mình sau tiếng khóc
Nhưng sau bức tường xám lạnh lạnh lùng
Không nghe thấy gì, ngoài tiếng khóc.

Không nghe tiếng của thiên thần
Tiếng chó sủa không còn sức mạnh
Và tiếng một nghìn cây vĩ cầm
Lọt thỏm trong bàn tay tôi nhỏ nhắn.

Chỉ tiếng khóc là thiên thần duy nhất
Chỉ con chó là tiếng khóc lớn nhất
Tiếng khóc như cây vĩ cầm mênh mang
Và cơn gió bỗng nghẹ ngào nước mắt
Không nghe thấy gì chỉ còn tiếng khóc.

Casida del llanto

He cerrado mi balcón
por que no quiero oír el llanto
pero por detrás de los grises muros
no se oye otra cosa que el llanto.

Hay muy pocos ángeles que canten,
hay muy pocos perros que ladren,
mil violines caben en la palma de mi mano.

Pero el llanto es un perro inmenso,
el llanto es un ángel inmenso,
el llanto es un violín inmenso,
las lágrimas amordazan al viento,
no se oye otra cosa que el llanto.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét